[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Bên ngoài sách. Bệnh viện.
  • Khúc Tiểu Phong thật vẫn đang nằm trên chiếc giường bệnh dài và hẹp, xung quanh đầy rẫy mùi thuốc khử trùng, đôi mắt phượng nhíu lại vì không thể thích nghi được với thứ ánh sáng vừa lọt sâu vào trong đáy mắt của mình, lạ lẫm! Một mảng không gian trắng xóa bao trùm lên thân thể yếu ớt.
  • Cử động một cái, cô phát hiện toàn thân mình đau nhức và ê ẩm đến cùng cực, khó khăn lắm mới có thể nhấc người lên một chút lại bị tiếng “bíp bíp” của chiếc máy bên cạnh làm cho giật mình, cộng thêm sợi dây dài trên tay trái cô đang nối với bình nước biển được treo tích trên cao, tiếng nước lách tách làm dậy lên một không gian u ám đến mức ngạt thở. Đây là đâu? Khúc Tiểu Phong cố gắng dùng hết sức bình sinh của mình, ngước nhìn lên trần nhà trắng bong, trong một khoảnh khắc nào đó lướt qua, cô cảm thấy đầu óc mình không còn giữ được bình tĩnh nữa, xung quanh những mảng tường dường như bong tróc ra, đổ ầm xuống trước mặt của cô.
  • Khó khăn lắm Khúc Tiểu Phong mới có thể điều chỉnh được hơi thở của mình, lại nghe đâu đó bên tai truyền đến một tràn tiếng gió, tiếng đất đá đang dần dần sụp đổ. Nỗi sợ hãi cùng cực bất chợt dấy lên bên trong tâm hồn của cô gái nhỏ, sợ, cô thật sự rất sợ, đôi môi tái nhợt theo phản xạ tự nhiên mà phát ra tiếng thét chói tai:
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    A!
  • Không gian vốn vẫn đang yên tĩnh lại bị phản ứng nhất thời đó của Khúc Tiểu Phong làm cho chấn động, mấy chậu hoa lan được treo bên ngoài khung cửa sổ khẽ lung lay theo tiếng động lớn đó, hành lang thưa người vang lên tiếng vang rất xa, từng dòng người đi qua lại cũng phải dừng lại bước chân của mình mà ngoái đầu tìm ra nơi phát ra tiếng động đó.
  • Chói tai. Thật sự rất chói tai. Một tiếng vọng lại đáp lại lời của Khúc Tiểu Phong như được vọng lại từ những nơi đầy chết chóc và đau thương. Thật đáng sợ! Thế giới xung quanh cô bỗng dưng ngừng lại, mọi thứ trong phút chốc chuyển từ một màu trắng tang thương sang màu đen u tối.
  • Nơi đây là đâu? Cố dùng chút hơi tàn còn sót lại, cô một lần nữa đưa mắt nhìn sang xung quanh, mọi thứ xa lạ, chẳng chút gì có thể đọng lại trong não bộ của cô.
  • “Ầm!” Hai mắt Khúc Tiểu Phong nhắm nghiền lại, vạn vật xung quanh cô chẳng còn có một màu sắc nào cố định cả. Từng giọt mồ hôi chạy dọc theo hõm cổ cô gái nhỏ, rơi xuống làm ướt đẫm một mảng áo của cô.
  • Mãi cho đến khi không gian lại một lần nữa lắng xuống, vạn vật rơi vào một khoảng không gian yên lặng, mùi thuốc khử trùng lại một lần nữa tỏa ra căn phòng rộng lớn, mà lần này mùi thuốc lại càng lúc càng đậm ra, khiến Khúc Tiểu Phong không cách nào có thể chịu đựng được mùi hương này thêm một chút nào nữa, đầu óc cũng chẳng còn có thể minh mẫn được nữa rồi.
  • Hít sâu một hơi trong khi mi mắt vẫn còn dán chặt vào nhau, Khúc Tiểu Phong đột ngột cảm nhận được hai bên tai mình vẫn vang lên tiếng ù ù như tiếng gió, một cảm giác chơi vơi bất ngờ dấy lên trong tức thời.
  • Đoàng!
  • Hai tay Khúc Tiểu Phong bấu chặt lấy thành giường, cảm giác bản thân đang dần rơi xuống một vực sâu nào đó khiến cô không còn hơi sức để phản kháng, cũng không còn cách nào có thể phòng bị được nữa, cuối cùng cũng chỉ đành giữ lại một chút hơi tàn để đối mặt với những việc vẫn đang xảy ra xung quanh mình, bất lực buông xuôi tất cả. Cô lúc này chẳng khác gì một con cá đang bị thiếu oxi trầm trọng, chẳng cách nào có thể làm được gì để giành lấy sự sống, ngoài việc cố thoi thóp thở…
  • Những mảnh kí ức rời rạc được rơi ra từ chiếc bình thủy tinh đẹp đẽ, rực rỡ sắc màu đó thật khiến cho người khác phải trầm trồ, thế nhưng cũng khiến cho Khúc Tiểu Phong như trầm luân vào biển sâu lạnh lẽo. Từng tế bào trên người cô kêu gào mạnh mẽ, mong muốn được thoát khỏi thực tại đáng thương, đau đến mức cả khuôn mặt chỉ còn lại một màu tái nhợt.
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Đây... Sao ta lại ở đây?
14
Chương 48: